Họa Tình
Vẽ lại khuôn mặt ấy trong trái tim tim anh. Ai cũng không lấy được bức tranh của buổi đầu gặp gỡ. Có thể năm tháng lấy đi mọi thứ của anh. Thì anh vẫn cũng chỉ như xưa. là một thiếu niên đa tình.
Huỳnh Nhân Quốc
@huynhnhanquoc
14 phút đọc
26 tháng 03 năm 2021
“Em nhớ không lúc đầu tiên anh gặp em?”
“Đó là một quán coffee nhỏ”.
“Hôm đó em dậy sớm để chạy chương trình”.
“Anh nhớ em nói như vậy”
“Hôm ấy em tựa đầu vào một kệ sách say một giấc ngắn giống như những lần em ngủ trên lưng anh”.
Khoảnh khắc ấy có thể đi với anh cả đời này.
Bức ảnh đó anh vẫn còn giữ trong máy cho đến tận bây giờ. Và hình ảnh đó có thể đi với anh cả đời này.
Lúc đó em đang tựa đầu vào một kệ sách để say một giấc mộng. Anh vô tình trông thấy.
Anh liền đem điện thoại ghi lại khoảnh khắc ấy.
Nhưng anh đâu ngờ rằng khoảnh khắc đó lại đem đến nhiều việc đến vậy.
-- Status --
Mùa xuân năm 2020.
Tôi gặp em ở một quán coffee nhỏ.
Lúc đó em đang say giấc một giấc mộng nhỏ.
Sáng đó một buổi sáng tinh mơ như mọi ngày. Tôi đem máy tính lên một quán coffee để làm việc. Vẫn là góc cũ quán quen. Gặp một người bạn cũ đã lâu không gặp ngồi cùng em. Tôi đã bắt chuyện từ đó. Nhưng lúc đó em lại đang say giấc nồng sau một ngày dậy sớm cho công việc gì đó. Em nghiêng đầu tựa vào một kệ sách nhỏ để chợp mắt. Khoảnh khắc ấy tôi thấy em tuyệt vời lắm. Tôi liền nhanh tay rút điện thoại ra để ghi lại khoảnh khắc ấy. Bụt. Bức hình ấy có thể đi với tôi cả đời này. Lúc đó bàn em ngồi với vài người ban. Một trong số đó là người tôi biết. Tôi bắt đầu bắt chuyện và cũng để ý em từ đó. Thứ tình cảm ban đầu ấy tôi nghĩ chỉ là lưu luyến một cái gì đó. Em đang học 12.5 Nguyễn Bỉnh Khiêm. Em tên là Nguyễn Thị Kiều Diễm. Tôi nhớ rất rõ những từ ngữ em nói ra lúc ấy. Kể cả nụ cười bất chợt khi em vừa nghĩ ra cái gì đó. Tôi đem ảnh tôi vừa chụp cho em coi. Tôi hỏi tôi có thể đăng này lên story Facebook và trả tiền nước để cho bản quyền không. Em đã đồng ý sau đó nhưng bạn bè em đã thanh toán cho em. Tôi vẫn còn nhớ buổi chia tay đầu tiên hôm ấy, tôi nhìn em thật lâu và tôi cũng cảm nhận được sự luyến tiếc đó giữa hai chúng ta. Tôi cố ngăn thứ tình cảm đó lại mà nói không nhìn về phía em nữa để em ra về. Sáng hôm ấy những gì tôi biết được về em là một cái tên. Sáng hôm ấy bạn tôi cũng rủ tôi giúp chở họ quá chỗ một người bạn. Nhưng lúc đi bên bạn của mình tôi lại nghĩ về em rất nhiều. Tôi nghĩ có thể làm tôi sẽ về tìm Facebook em ngay sau đó.
Đặt chân đến nhà. Tinh. Lời mời kết bạn từ Nguyễn Thị Kiều Diễm.
Tôi không nghĩ em tìm ra Facebook tôi nhanh đến vậy. Có thể là em đã hỏi Facebook của tôi qua người bạn của tôi ngồi cùng bàn với em. Cảm xúc với tôi lúc đó vui như một đứa trẻ yêu đơn phương ai đó lại được người đó mỉm cười.
Hôm đó lúc nói chuyện cùng em tôi đã hỏi về mẫu cho em trai tôi ( một thợ chụp hình ). Tôi hỏi em và các bạn ngồi cùng bàn với em có quen ai trong trường đang "Hot" để làm mẫu cho bộ sưu tập xuân cho em tôi để PR tên tuổi. Nhưng khi nhìn vào loạt hình Facebook của em. Tôi nhận ra rằng em có nét gì đó rất đặc biệt. Mũi cao, môi mọng, da trắng và đặc biệt hơn cả là mắt một mí rất đẹp. Trước đó tôi đã ở Đà Nẵng làm việc rất nhiều. Ngày nào tôi cũng gặp những cô gái hàn quốc nhưng tôi chưa gặp đôi mắt nào đẹp như đôi mắt của em ( lời văn của một kẻ đang say tình ).
--------------------
“Có phải chúng ta đã già rồi không anh”. Em hỏi tôi.
“Không. Anh không nghĩ vậy. Chỉ là thời khắc đó chúng ta không có lựa chọn nào khác cho người còn lại.
Lúc đó em chỉ là một đứa trẻ, còn anh là một thằng đàn ông ở tuổi đầu lập nghiệp”
Nhưng mà lúc đó với vóc dáng đó, khuôn mặt đó anh không nghĩ em tuổi như vậy”
“Ý anh là bảo em già?”
“Không. Ý anh không vậy. Lúc đó anh luôn nói với em rằng anh ước gì em lớn hơn để tiếng đến một mối quan hệ tốt đẹp hơn mà không cần lo nghĩ nhiều.”
“Nhưng anh không ngờ mối quan hệ đó lại mang đến nhiều lưu luyến đến vậy”
“Em còn lưu không những đoạn chat đầu tiên anh và em nhắn tin với nhau không?. Lúc đó chúng ta như những đứa trẻ vậy. Một anh bede quen một em les.”
Nghĩ lại chuỗi ngày tháng đó thật là vui vẻ và hài hước.
Bây giờ chúng ta đều lớn cả rồi.
Không còn giỡn kiểu như vậy rồi.
“Em còn nhớ không?”
“Lúc em uống hai lon bia, em gửi cho anh đoạn video với bài hát
Một đêm say
“Khi đôi môi em còn đỏ mọng
Em muốn nói Em yêu anh
Khi men còn trong hơi thở
Lại gần hôn anh đi.
…”
Lúc đó anh hiểu được rằng chúng ta đã thuộc về nhau rồi.
Cảm giác bây giờ là nhớ. Nhớ lại em ngày ấy. Ngày mùng 1 đó.
“Anh hỏi em anh có thể làm cái em cái này không?”
Em liền đưa bàn tay đó em cho anh nắm lấy. Dù em không biết anh muốn là gì?
Anh nói là anh có thể cõng em không?
Em liền cười và nói rằng :”Em sợ dập mặt lắm, trước đây em bị rồi”
Khi viết một đoạn văn liên quan đến cuộc đời mình hoặc một người mình rất thương yêu lại nhớ nhung đến vậy.
Đây là cách để anh ngăn cản sự nhớ nhung trong những ngày đợi chờ một ai đó.
Những gì tôi viết cũng chỉ là một hy vọng một hy vọng nào đó hoặc một thế giới khác họ có thể hạnh phúc như vậy trong cuộc đời này.
Nhưng sẽ hạnh phúc hơn khi chúng ta cũng hạnh phúc như vậy.
Có phải dại khờ lắm không em.
Yêu thương có phải là cái gì đó để vượt qua cuộc đời này không?
Tình yêu là cách chúng ta tồn tại phải không?
“Anh”. Câu nói làm anh thức tỉnh khi nghĩ về một cái xa xôi nào đó.
“Hay chúng ta sống như những cặp đôi yêu nhau nào đi anh?”
“Lấy lại chuỗi thời gian anh đợi chờ em đi”
“Anh muốn đưa em đi đâu cũng được. Trước giờ anh đã làm theo những gì em thích rồi. Bây giờ hãy dẫn em đi đến những nơi anh thích đi.”
“Vậy có phiền em không?”
“Không đâu anh, dạo này em rảnh”
Với cô ấy có những điều tôi muốn làm cùng cô ấy lâu rồi nhưng tôi cũng chẳng thể làm.
Cô ấy rất thích chó. Điều đầu tiên tôi muốn làm cùng cô ấy là dẫn chó đi dạo.
Năm đó, sau bao lần vật vã với nó. Bây giờ nó bớt điên hơn rồi.
Tôi chở Messi ( My dog ) qua nhà em . Tôi đưa em đi dạo phố Tam Kỳ. Tôi đưa em trên đường Hùng Vương để đến Quảng Trường Tam Kỳ. Lúc đi Messi sủa rất nhiều. Khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía chúng tôi. Và vì Messi rất lớn, nó là một giống chó samoyed nên đều khiến ai cũng chú ý.
Đến Quảng trường. Tôi thả Messi ra cho nó chạy đi chơi chạy nhảy. Còn tôi và em nắm tay nhau dạo bước trên Quảng Trường. Tôi và em cứ thế cứ bước, cứ bước nhìn con Messi chạy nhảy vui đùa với đám cỏ. Đôi lúc em dựa vào vai tôi. Cảm giác lúc đó thật yên bình làm sao. Không sầu lo, không phiền muộn. Cứ bước từng bước, từng bước nhìn chân mình chân chúng ta, nhìn mọi người, nhìn đám trẻ nô đùa vào một buổi tối giữa thành phố Tam Kỳ không nhộn nhịp này. Anh đã từng nghĩ, nghĩ rất nhiều về cảm giác này rất lâu. Cảm ơn em…
Điều thứ hai tôi muốn làm cùng cô ấy là đến một quán coffee cùng cô ấy đọc :”Bên nhau trọn đời”.
Cuốn sách tôi đã mua rất lâu.
Bộ phim tôi đã xem rất nhiều lần.
Cuối cùng tôi cũng đã kiếm được người …
“Bên nhau trọn đời”
Chúng tôi đến một quán coffee. Tôi kể tóm tắt cho em về cuốn tiểu thuyết này.
Tôi nói với em rằng đây là những lời tôi viết cho cặp đôi này:”
-- status --
“Dĩ Thâm đã đợi cô ấy 7 năm.
Không, không phải là 7 năm.
Anh ấy luôn đợi.
Nhưng Mặc Sênh lại quay về sau 7 năm.
Nếu lúc đó cô ấy không quay về.
Chỉ sợ anh sẽ đợi cô ấy cả đời.
Cảm ơn cô đã quay về, quay về với anh ấy.”
---- --- ---
Giống như tôi đợi em vậy đó. Tôi thấy chúng ta không thể sánh cùng Mặc Sênh và Dĩ Thâm được nhưng tôi luôn muốn chúng ta đều có một kết thúc đẹp như họ.
Chúng tôi ngồi trên một cái ghế dài. Cô ấy cứ như vậy . Tựa đầu vào vai tôi ngồi nghe tôi đọc lại những lời văn dù tôi đã đọc nó rất nhiều lần mỗi khi tôi nhớ cô ấy.
Với tôi không có cuốn sách cũ. Chỉ là chúng ta có muốn đọc lại nó một lần nữa không mà thôi. Đôi lúc cô ấy ngủ gật trên vai tôi. Tôi biết điều đó nhưng tôi vẫn để cô ấy ngủ như vậy. Tôi thả lỏng vai tôi cho nó êm đềm hơn. Tôi vẫn đọc tiếp những lời văn tiếp đó. Cho đến khi cô ấy chợt tỉnh giấc.
“Em xin lỗi”
“Không sao. Em ngủ có ngon không?” Một câu “cà khịa” nhẹ với em.
Em nhẹ mỉm cười. “Anh lại chọc em nữa rồi”.
“Hay chúng ta đi ăn gì nhỉ?” Em nhẹ gật đầu.
Tam Kỳ vẫn thế cũng chẳng có mấy món cầu kỳ. Nhưng tôi đưa em đi ăn hoành thánh một quán ven đường mà tôi biết.
Rồi tôi lại đưa em về.
Khi đến trước nhà em.
Em liền hỏi :”Ngày mai chúng ta đi đâu?”
“Ngày mai à, chắc có thể đi xem phim đi.”
“Dạ, vậy tối mai anh ra đón em.”
Khi đi từ nhà em về nhà. Tôi có những suy nghĩ vẩn vơ nào đó. Có phải em sẽ trả lại chuỗi ngày tôi đã đợi chờ rồi em sẽ ra đi một lần nữa không?. Nghĩ thôi mà tôi cũng thấy nhói lòng rồi. Tôi không muốn xa rời ngày tháng ngày. Ngày tháng tôi có thể được bên em. Nhìn em vui cười. Sống cuộc sống của những cặp đôi yêu nhau.
Đã rất lâu rồi con tim tôi mới hạnh phúc như vậy. Trước đây tôi quá lo nghĩ nhưng bây giờ. Tôi không như vậy nữa rồi. Tôi chỉ sợ em sẽ ra đi một lần nữa mà thôi.
Tôi không biết lần này. Tôi còn dám chờ đợi em nữa không?
Tôi lại đợi em trước nhà.
Hôm nay em mặc một áo sơ mi và chân váy. Giống như lần đầu tôi gặp em. Nhưng áo sơ mi em bây giờ thanh lịch hơn nhưng vẫn rất quyến rũ.
Tôi đưa em đến rạp chiếu phim. Đã rất lâu rồi tôi với đi với một ai đó đến rạp. Có nhiều người nhận ra chúng tôi. Họ nhìn về phía chúng tôi có vẻ ngưỡng mộ. Nhưng có phải tôi đã qua cái tuổi để đến những nơi này rồi không. Có vẻ tôi hơi lớn tuổi một tí. Hay cũng có thể suy nghĩ tôi đã già.
Tôi cùng em xem một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng của Việt Nam.
Tương tự như “mắt biếc” năm nào tôi đã bỏ lỡ.
Nhưng dòng đời là vậy. Duyên số rồi cũng đưa tôi về gặp em.
Mắc biết năm ấy như cuộc đời Hà Lan và Ngạn giữa dòng đời của những năm tháng cũ.
Nhưng chúng tôi bây giờ lại là một cuộc tình trở lại từ một cái gì đó đã qua.
Tôi và em không gặp nhau trước.
Chỉ là duyên số đưa tôi đến gặp em để say một giấc mộng. Giấc mộng ban đầu.
Em không phải là người đầu tiên tôi yêu và tôi cũng vậy.
Nhưng tôi lại mang tình cảm của chàng Ngạn năm nào. Yêu một ai đó say đắm dại khờ. Có thể nắm tháng cũ đó với tôi bây giờ không được như trước kia vì thời gian đã khiến tôi quên bớt đi những hình ảnh về em. Nhưng những kí ước đó trở lại với tôi thời gian gần đây. Khi mà em trở lại bên tôi như những ngày đầu gặp gỡ.
Nhưng tôi vẫn lo sợ, lo sợ tôi sẽ chờ em một lần nữa.
Tôi và em cứ thế. Cứ nhẹ nhàng nắm tay nhau, thưởng thức bộ phim này.
Những suy nghĩ của tôi vẩn vơ về em cũng cuốn trôi theo bộ phim này.
Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến khi hết phim.
Tôi đã ngủ gục một giấc ngắn. Khi tỉnh dậy tôi không thấy em bên cạnh.
Tôi rất lo sợ, lo sợ em sẽ đi mất một lần nữa. Tôi đi tìm em như một kẻ dại.
Tôi lao đầu ra phía trước. Nhìn xung quanh trong lòng tôi cứ lo nghĩ như vậy.
Khi tôi nhìn thấy em, em cũng chào tôi.
Em đang nghe điện thoại ở một góc xa một tí.
Nhưng lúc đó tôi đã kịp chặn những giọt nước mắt chảy ra từ mắt tôi.
Tôi ngước lên trời một tí rồi nhìn về phía em.
Có vẻ em thấy sự lo lắng trong mắt tôi. Và em có thể thấy những giọt nước mắt buồn trong đó.
Tôi lại đưa em về.
Trên đường về em lại nói với tôi.
“Ngày mai em phải đi lại rồi.”
“Ngày mai em sẽ về lại thành phố đó rồi”. Trong lòng tôi như chết nghẹn. Tôi giống như vứt bỏ mọi thứ để chạy theo em như những ngày xưa cũ vậy.
Bây giờ thì tôi cũng có thể làm nó. Nhưng tôi tự hỏi ‘tôi và em lại là gì’?
Tôi chỉ là một kẻ khờ luôn chờ em. Cảm giác ấy tồi tệ làm sao.
Tôi hỏi: “Em sẽ đi bao lâu?”
“3 tháng, 6 tháng, 1 năm gì đó và có thể lâu hơn”
Câu nói đó khiến tôi rất buồn, rất buồn lại chia ly một người mà tôi đã đợi chờ bấy lâu.
Em lại nói “Khi nào em giải quyết xong mọi việc rồi em sẽ về.”
Tôi rất vui vì câu nói này từ em. Câu nói đó như cho tôi hy vọng để đợi chờ một cái gì đó sẽ quay lại, quay lại những ngày cũ đã qua.
Buổi tối đó rất tĩnh lặng.Tôi đưa em trên con đường vắng người qua.Tôi muốn con đường dài, dài hơn nữa để tôi có thể ở thêm bên em vài phút giây nữa thôi..
Đêm đó tôi đứng trước nhà em rất lâu, rất lâu giống như những lần trước đây tôi chờ em vậy. Tôi cứ dại khờ như thế, dại khờ sẽ tin rằng mọi chuyện sẽ qua thôi, rồi cứ dại khờ tin vào cái gọi là duyên số. Dại khờ tin vào câu nói đơn giản.
“Có duyên sẽ gặp lại,có nợ sẽ tìm về.
Đủ yêu sẽ bên nhau mãi mãi”
2
lượt xem
Người viết bài
Bài Viết Liên Quan
Tôi và cô ấy dạo quanh bãi cát. Nói vài câu chuyện. Đi lên rồi lại đi xuống. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì. Có thể cô ấy đang đợi gì đó từ tôi. Tôi ôm chầm lấy cô ấy. Tình cảm của tôi dành cho cô ấy dâng trào sau bao nhiêu ngày chúng tôi sánh bước bên nhau. Tôi nghe sóng biển dạt dào như tình yêu tôi dành cho cô ấy.
Trong quá trình làm việc và triển khai các dự án, tôi đã có cơ hội trải nghiệm nhiều nền tảng cloud khác nhau, từ những tên tuổi lớn như AWS và Google Cloud cho đến các nhà cung cấp nhỏ hơn nhưng linh hoạt như Vultr, DigitalOcean, Tinohost và hiện tại là CloudFly. Mỗi nền tảng đều có những ưu và nhược điểm riêng, phù hợp với từng nhu cầu cụ thể.
Bây giờ với tôi cảm nhận được sự lạc lõng thật sự. Tôi không thể liên lạc với em cũng chẳng thể gặp em.
Tôi đã từng, chưa từng hoặc đã từng có thể hack một hệ thống nào đó. Tôi không phải là một hacker. Tôi là một developer.
Đoạn khúc này viết cho người, anh hùng khí chất hiên ngang ngất trời.
Có thể gọi vốn được 1 triệu đô.
Tôi là một lập trình viên. Tôi muốn viết nhiều hơn về chính mình. Về nền tảng mình đang làm và giải thích cho mọi người hiểu tôi đang làm gì.Khi thế giới đang theo đuổi những cái đang có. Tôi quay về với cội nguồn và theo đuổi sự thuần khiết trong lĩnh vực của tôi.
Xin trời hoa chết về tay. Để tôi biết được kiếp đây đọa đầy.
Đôi lúc ta sai vì đứng quá lâu trước những ngã rẽ nhưng từ đó ta hiểu được rằng:"Những ngã rẽ sẽ quyết định con đường ta đi"
Em và tôi nếu có gì đi nữa cũng chẳng thể tiến thêm bước nữa đề về chung một nhà vì còn nhiều điều tôi chưa giải quyết được.