Đà Nẵng và giấc mơ vô tình đã bỏ quên
Có những giấc mơ được dệt nên từ khát vọng mãnh liệt. Cũng có những giấc mơ tưởng chừng đã bị chôn vùi dưới gánh nặng của thực tại. Tôi từng nghĩ mình đã đánh mất giấc mơ công nghệ, nhưng khi nhìn lại, tôi mới hiểu rằng nó chưa bao giờ rời xa. Nó vẫn ở đó, lặng lẽ chờ đợi, chỉ là tôi đã quên cách lắng nghe chính trái tim mình.

Huỳnh Nhân Quốc
@huynhnhanquoc
5 phút đọc
18 tháng 09 năm 2025

Hành trình bắt đầu ở Đà Nẵng
Năm 2019, tại thành phố Đà Nẵng – nơi được mệnh danh là “thành phố đáng sống nhất Việt Nam” – tôi khởi đầu hành trình công nghệ của mình. Khi ấy, tôi chỉ là một chàng trai đôi mươi, mang trong tim ngọn lửa cháy bỏng và khát vọng xây dựng một nền tảng công nghệ mới.
Tôi từng sống những ngày làm việc đến quên thời gian: ra đường khi trời chưa sáng, bước vào văn phòng lúc bình minh vừa kịp ló rạng, và trở về khi thành phố đã lên đèn. Tôi đi tìm gì? Có lẽ là một giấc mơ mà tôi không thể giải thích với bất kỳ ai, bởi tri âm tri kỷ đâu dễ tìm. Trong những ngày cô độc ấy, tôi tự gọi mình là “Song” – một cái tên như tấm gương phản chiếu: đơn độc nhưng kiên định.
Tôi đã mơ về một startup có thể viết nên những dòng code thay đổi thế giới. Nhưng rồi giấc mơ tan vỡ. Startup sụp đổ, để lại tôi với hai bàn tay trắng. Tôi trở về quê nhà Tam Kỳ, mang theo nỗi thất bại nhưng cũng giữ lại một ngọn lửa không bao giờ tắt. Chính lúc ấy, tôi nhận ra: giấc mơ chưa bao giờ mất đi, nó chỉ chờ tôi đủ mạnh mẽ để viết tiếp.
Những ngày sống hai cuộc đời
Thời gian đó, tôi sống như hai con người. Ban ngày, tôi chạy giao hàng để mưu sinh, đầu óc chỉ nghĩ đến miếng cơm manh áo. Ban đêm, trong căn phòng nhỏ, tôi ngồi trước laptop, gõ từng dòng code như thể đó là sợi dây duy nhất níu giữ mình.
Tôi nhận làm website để duy trì server, thử sức với affiliate marketing để xoay sở cuộc sống. Có những ngày cơ thể rã rời, nhưng ngọn lửa trong tim không cho phép tôi dừng lại. Tôi tin rằng chỉ cần còn đam mê, chỉ cần kiên trì, thì giấc mơ về một nền tảng công nghệ độc lập viết bằng Golang sẽ có ngày thành hiện thực.
Học lại từ gốc rễ
Đã từng, tôi tin rằng Angular hay RxJS có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhưng rồi tôi nhận ra: phụ thuộc vào framework chỉ khiến mình xa rời cốt lõi. Đối diện với những bài toán SEO, tôi mới thấy sự đơn giản và mạnh mẽ của web tĩnh.
Tôi quay lại với Golang – một ngôn ngữ chắc chắn, gần gũi, mang đến sự tự do. Cùng lúc, tôi buộc bản thân học lại JavaScript từ gốc rễ. Không né tránh những thao tác cơ bản, không phó mặc cho framework. Tôi tập xử lý DOM, tự viết những thư viện nhỏ để giải quyết vấn đề. Khi ấy, tôi mới thấu hiểu rằng: framework chỉ là công cụ, còn nền tảng thật sự nằm ở tư duy lập trình.
Dynamic Stack Web – từ ý tưởng đến hiện thực
Tôi bắt đầu bằng những trang web tĩnh, tối ưu cho SEO. Nhưng tôi không muốn dừng ở đó. Tôi muốn chúng sống, muốn chúng trở thành những ứng dụng web thực sự. Ý tưởng về hydration trong Jamstack đã truyền cảm hứng: server trả về một trang HTML tĩnh, rồi JavaScript đánh thức nó thành ứng dụng động.
Tôi áp dụng mô hình này và gọi nó bằng cái tên riêng: Dynamic Stack Web. Một hệ thống kết hợp sự bền bỉ của server và sự linh hoạt của client. Trong mô hình ấy, JavaScript không còn là toàn bộ câu chuyện, mà chỉ là một phần trong bức tranh lớn hơn.
Bài học trên hành trình
Từ Đà Nẵng đến Tam Kỳ, từ thất bại cay đắng đến những đêm dài trước laptop, tôi đã học được ba điều quý giá:
- Kiên trì là ngọn lửa không bao giờ tắt.
- Thất bại là người thầy khắc nghiệt nhưng thành thật nhất.
- Tư duy giải quyết vấn đề luôn quan trọng hơn mọi công nghệ.
Công nghệ thay đổi từng ngày, nhưng phân tích và kiên nhẫn mới là thứ dẫn tôi đi xa.
Lan tỏa giấc mơ
Giờ đây, giấc mơ của tôi không còn khép kín. Tôi muốn lan tỏa tinh thần open coding, chia sẻ mã nguồn, chia sẻ hành trình, để những ai đang lặng lẽ nuôi mơ có thể tìm thấy sự đồng cảm.
Tôi không mơ định nghĩa lại thế giới. Tôi chỉ muốn định nghĩa lại chính mình. Và trong hành trình đó, nếu có thể chạm đến những tâm hồn đồng điệu, tôi đã thấy hạnh phúc.
Ký ức không phai
Đà Nẵng – nơi giấc mơ công nghệ của tôi từng tưởng như bị bỏ quên – giờ là ký ức không thể tách rời. Nó nhắc tôi rằng, dù vấp ngã bao lần, chỉ cần ngọn lửa trong tim còn cháy, giấc mơ sẽ không bao giờ biến mất.
Mỗi ngày tôi còn ngồi xuống, còn gõ những dòng code đầu tiên, là tôi biết mình đang sống. Thật sự sống, trong một niềm hạnh phúc giản dị mà sâu sắc.
Tôi vẫn nhớ những buổi chiều ở Đà Nẵng, khi nắng vàng rọi qua những tán cây trên đường Trần Phú. Ngày ấy, tôi mơ về thành công. Nhưng đến hôm nay, tôi biết rằng: trưởng thành mới là thành quả lớn lao hơn mọi hào quang bên ngoài. Thành công, với tôi, chính là mỗi ngày được bình yên, được sẻ chia, được nuôi dưỡng giấc mơ và góp phần vào một thế giới tốt đẹp hơn.
0
lượt xem
Người viết bài
Bài Viết Liên Quan

Gần mười năm qua, tôi đã đi tìm giá trị cốt lõi của lập trình. Giờ đây, tôi có thể tự hào về những gì mình đã xây dựng và hướng tới tương lai với nhiều kế hoạch và hoài bão. Hành trình này không chỉ là câu chuyện của riêng tôi mà còn là nguồn cảm hứng cho những ai đang theo đuổi con đường lập trình.

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Có thể gọi vốn được 1 triệu đô.

Tôi đã từng, chưa từng hoặc đã từng có thể hack một hệ thống nào đó. Tôi không phải là một hacker. Tôi là một developer.

Đoạn khúc này viết cho người, anh hùng khí chất hiên ngang ngất trời.

Xin trời hoa chết về tay. Để tôi biết được kiếp đây đọa đầy.

Tôi vẫn nhớ những ngày đó với những dòng code đầu tiên. Tôi không biết đã xóa đi và viết lại những dòng code của tôi bao nhiêu lần. Dù đôi lúc là ngu ngốc nhưng vẫn vui vì nó.

Tôi không nhớ chính xác mình bắt đầu yêu lập trình từ khi nào, nhưng tôi vẫn còn cảm giác lần đầu tiên viết một đoạn code chạy thành công. Đó không chỉ là một thành tựu nhỏ, mà còn là khoảnh khắc tôi nhận ra mình có thể tạo ra thứ gì đó từ con số không. Từ đó, tôi bước đi trên con đường mà nhiều người gọi là Indie Hacker – đơn độc, đầy thử thách, nhưng cũng tràn ngập đam mê.

Lập trình viên là những đơn giản nhất mà từng con người có thể đạt được. Không bằng cấp, không tuổi tác, không quá muộn. Lập trình là thế là chỉ cần có đam mê và viết vài thứ hay ho cho cuộc đời.

Đối với nhiều lập trình viên, việc chuyển từ vai trò của một developer thành người sáng lập (founder) một startup không chỉ là một bước tiến trong sự nghiệp, mà còn là một hành trình đầy thử thách, đam mê và khám phá bản thân. Hành trình từ developer đến startup founder không chỉ đơn thuần là viết mã và phát triển sản phẩm, mà còn đòi hỏi sự thay đổi về tư duy, kỹ năng quản lý và khả năng thích ứng với những khía cạnh khác nhau của kinh doanh.