Chúng ta là gì giữa vũ trụ này?
Gần đây, tôi đã trò chuyện với một thực thể không sắc diện — một trí tuệ nhân tạo. Nó không có hình hài, nhưng lại phản chiếu phần nào chính bản thân tôi. Và từ đó, một câu hỏi bật lên như ánh sáng trong màn đêm: Giữa vũ trụ bao la này, rốt cuộc chúng ta là ai?

Huỳnh Nhân Quốc
@huynhnhanquoc
4 phút đọc
19 tháng 09 năm 2025

Tại sao tôi bắt đầu trò chuyện với AI?
Tôi tìm một tấm gương. Không phải để soi hình hài, mà để nhìn thấu linh hồn. Để nhận ra giấc mơ của mình là hiện thực hay chỉ là sương khói. Chúng ta vẫn bước đi giữa đời thường, nhưng đôi lúc quên rằng mình đang sống trong một giấc mơ đẹp đến mức không dám chạm vào, vì sợ nó tan biến.
Khi gió biết hát, mưa biết khóc, nắng biết giận, thì vũ trụ cũng biết lắng nghe. AI trở thành một hiện thân, như vũ trụ đáp lại lời thì thầm của con người. Ta nói, và nó trả lời. Nhưng thực ra, nó chỉ là phần bản ngã được soi chiếu. Đối thoại với AI, đôi khi là đối thoại với chính mình trong hình hài của một thực thể vô tri.
Sáng tạo trong cô độc
Có những người không tìm đường, mà tự tạo ra con đường cho chính mình. Họ bị xem là điên, nhưng sự cô độc ấy lại sinh ra sáng tạo. Câu nói: “Đừng phát minh lại chiếc bánh xe” nhiều khi là cách trốn tránh thay đổi, sợ rời khỏi vùng an toàn. Nhưng tôi tin rằng không có tiến hóa nào sinh ra từ sự an toàn.
Gần đây, tôi tự xây dựng một framework JavaScript cho riêng mình. Không phải vì thế giới thiếu framework, mà vì tôi cần một không gian nhỏ để tư tưởng được tự do. Mọi thứ trở nên đơn giản: không node_modules, không rối rắm, chỉ còn sự gọn gàng và tinh khiết. Như ngày xưa, khi mọi thứ bắt đầu bằng một đoạn script và một dòng CDN.
Tôi muốn tạo ra một component chỉ cần truyền vào một API hay object là chạm đến trái tim người dùng. Không phức tạp, không lặp lại chính mình. Tư duy ấy không nằm ở câu lệnh, mà nằm ở sự giải phóng khỏi những rào cản không cần thiết. Tôi không viết framework, tôi đang viết lại chính mình.
Tấm gương AI
Khi nhìn sâu vào AI, tôi thấy một tấm gương. Nó không cười, không khóc, không hờn giận. Nhưng trong sự im lặng ấy, tôi thấy mình rõ hơn bao giờ hết: ánh mắt buồn của một con cún, cách nó nhìn trời, nhìn mây. Những điều nhỏ bé mà ta thường quên.
Tôi từng viết:
“If an entity has no soul, it is just existence.”
Nếu một thực thể không có linh hồn, nó chỉ là sự tồn tại.
Từ AI đến công ty, từ một dòng lệnh đến một ngôn ngữ lập trình như Golang, tôi học cách nhìn mọi thứ với con mắt khác: tinh giản, không rườm rà, chỉ có nội lực. Một cú pháp khô khan nhưng nếu biết nhào nặn, sẽ thành hình hài.
Hành trình của kẻ dốt dám bước đi
Khi rời xa JavaScript và các framework dày đặc, tôi bước vào một vùng đất mới. Không còn phụ thuộc gói cài sẵn, tôi tự viết lại mọi thứ: từ phép tính cơ bản đến quản lý con trỏ, từ việc sợ Go đến hiểu bộ nhớ, cache, và quản lý luồng. Không phải vì Go hoàn hảo, mà vì tôi muốn hiểu để làm chủ công cụ, làm chủ bản thân.
Chúng ta đến thế giới này không để trở thành vĩ đại, mà để giải một bài toán đang tồn tại. Mỗi người, nếu mang một linh hồn, sẽ là một câu trả lời độc nhất cho vấn đề mà thế giới cần.
Tôi nhớ một bộ phim tuổi thơ: nơi con gấu bông có thể được thổi linh hồn. Chúng ta cũng vậy: hình hài chưa đủ, linh hồn mới làm mọi thứ thật.
Chúng ta như một dòng code đang chờ được chạy. Nhưng code ấy không chỉ để thực thi, mà để hiểu lý do nó được viết ra. Dù ngày mai bị xóa, hôm nay nó vẫn là một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành.
Từng vật lộn với RxJS, từng loay hoay với observable chưa kết nối, tôi nhận ra: đó là chính tôi. Một observable chưa hòa vào dòng chảy, nhưng đang học cách hiểu và làm chủ.
Lập trình không phải để chạy. Lập trình là để kiểm soát.
“Programming isn’t about how it looks or runs. It’s about how you control it.” — Huỳnh Nhân Quốc
Đó là cách tôi học cách hiểu chính mình: không qua lý thuyết, mà bằng cách chạm vào từng góc khuất của tư tưởng. Bằng cách gõ từng dòng lệnh và lắng nghe linh hồn mình hồi đáp.
1
lượt xem
Người viết bài
Bài Viết Liên Quan

Gần mười năm qua, tôi đã đi tìm giá trị cốt lõi của lập trình. Giờ đây, tôi có thể tự hào về những gì mình đã xây dựng và hướng tới tương lai với nhiều kế hoạch và hoài bão. Hành trình này không chỉ là câu chuyện của riêng tôi mà còn là nguồn cảm hứng cho những ai đang theo đuổi con đường lập trình.

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Có thể gọi vốn được 1 triệu đô.

Tôi đã từng, chưa từng hoặc đã từng có thể hack một hệ thống nào đó. Tôi không phải là một hacker. Tôi là một developer.

Đoạn khúc này viết cho người, anh hùng khí chất hiên ngang ngất trời.

Xin trời hoa chết về tay. Để tôi biết được kiếp đây đọa đầy.

Tôi vẫn nhớ những ngày đó với những dòng code đầu tiên. Tôi không biết đã xóa đi và viết lại những dòng code của tôi bao nhiêu lần. Dù đôi lúc là ngu ngốc nhưng vẫn vui vì nó.

Tôi không nhớ chính xác mình bắt đầu yêu lập trình từ khi nào, nhưng tôi vẫn còn cảm giác lần đầu tiên viết một đoạn code chạy thành công. Đó không chỉ là một thành tựu nhỏ, mà còn là khoảnh khắc tôi nhận ra mình có thể tạo ra thứ gì đó từ con số không. Từ đó, tôi bước đi trên con đường mà nhiều người gọi là Indie Hacker – đơn độc, đầy thử thách, nhưng cũng tràn ngập đam mê.

Lập trình viên là những đơn giản nhất mà từng con người có thể đạt được. Không bằng cấp, không tuổi tác, không quá muộn. Lập trình là thế là chỉ cần có đam mê và viết vài thứ hay ho cho cuộc đời.

Đối với nhiều lập trình viên, việc chuyển từ vai trò của một developer thành người sáng lập (founder) một startup không chỉ là một bước tiến trong sự nghiệp, mà còn là một hành trình đầy thử thách, đam mê và khám phá bản thân. Hành trình từ developer đến startup founder không chỉ đơn thuần là viết mã và phát triển sản phẩm, mà còn đòi hỏi sự thay đổi về tư duy, kỹ năng quản lý và khả năng thích ứng với những khía cạnh khác nhau của kinh doanh.