Những Lựa Chọn Chưa Kể Và Hành Trình Trở Thành Một Content Writer
Tôi co mình lại, chỉ thích cùng với chiếc máy tính cũ kĩ viết ra những câu chuyện xung quanh mình, khoảnh khắc cuộc sống mà tôi cảm được. Tôi thích ở một mình, lặng lẽ quan sát thế giới này chuyển động, thích trở thành hậu phương, lùi bước về phía sau để sống với chính mình
Hoa House
@hoahouse
13 phút đọc
26 tháng 03 năm 2021
Nếu bạn và tôi, hai con người có hai thế giới nội tâm riêng thì làm sao chúng ta có thể gặp gỡ, tìm hiểu, rồi mở lòng bộc bạch với nhau bằng những câu chuyện nhỉ? Những ngày tập viết, tôi nhớ về câu nói từ những người đồng đội cũ ở IZI “Những gì chia sẻ từ tâm sẽ chạm đến tâm”, đã in dấu trong lòng tôi từ đó đến nay. Là kiểu người thích chia sẻ, tôi yêu thích cái cách mà con người với con người có sự đồng điệu, gợi mở những câu chuyện rồi trở thành tri kỉ của nhau. Mặc dù gia đình, bạn bè và người yêu có thể là chỗ dựa tinh thần, bờ vai sẵn sàng dang rộng đón chờ tôi mỗi khi tôi yếu lòng. Những lời động viên, an ủi và lời khuyên của họ sẽ giúp tôi vơi bớt một chút nỗi buồn nào đó, nhưng tôi vẫn không thể nào bộc bạch hết tâm tình, nỗi lòng của mình cho họ hiểu được vì chính tôi cũng chưa hiểu gì về chính mình. Thật ra, hai năm về trước tôi từng sống xa cách, tách biệt mình với thế giới xung quanh để đối diện với nội tại chính mình một cách sâu sắc hơn và điều giúp tôi ngộ ra trên con đường tập viết đó là hành trình tìm về chính mình và tìm mình trong chính con chữ. Cũng chính vì vậy, tôi thấy mình ngày càng hướng về nội tâm hơn, ít nói hơn hẳn. Tôi co mình lại, chỉ thích cùng với chiếc máy tính cũ kĩ viết ra những câu chuyện xung quanh mình, khoảnh khắc cuộc sống mà tôi cảm được. Tôi thích ở một mình, lặng lẽ quan sát thế giới này chuyển động, thích trở thành hậu phương, lùi bước về phía sau để sống với chính mình. Đừng lo!!! Tôi vẫn ổn, lòng tôi bình yên vì được làm chính mình, làm điều mình thích. Chúc bạn cũng vậy nhé!!!
Qua câu hỏi “Sau 7749 lần thất bại, giờ tôi được gì?”, tôi muốn giãi bày một vài câu chuyện và cũng là bài viết đầu tiên tôi dám bộc bạch với mọi người về những khó khăn, thất bại trong cuộc đời của tôi. Hơn hết, tôi chỉ là đứa dám viết những câu chuyện của mình mà thôi.
Bản thân tôi may mắn có nụ cười làm điểm nhấn cho cuộc đời (nhìn vui vậy thôi, lòng buồn lắm) ngoài điểm ấy ra tôi chẳng được tích sự gì cả, từ ngoại hình đến tri thức. Nếu quen biết tôi đủ lâu, bạn sẽ thấy tôi ngốc nghếch, vụng về như thể nào. Cơ bản là vì cuộc đời tôi là một đứa như vậy. Quay ngược về tuổi thơ, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi mà điều kiện kinh tế gia đình chỉ phụ thuộc vào lưng của một con trâu không đủ nuôi sống 8 thành viên trong gia đình. Lúc ấy, tôi đã ý thức phải học hành thật chăm chỉ để chinh phục đỉnh cao của tri thức, tuy nhiên, con đường chinh phục ấy với tôi sao mà nó lạ lắm. Nó không giống những câu chuyện con nhà nghèo vượt cạn chút nào. Những năm học cấp 3, từ một đứa học lớp chuyên tự nhiên (khối A) nhưng quyết định chuyển sang học khối xã hội (khối D) vào năm cuối cấp. Kiến thức nền về Ngữ Văn và Tiếng Anh của tôi bằng 0 tròn trĩnh. Thậm chí tôi từng đi chép bài thi tiếng Anh của một đứa bạn hồi cấp 1, nhưng về sau chẳng còn ai cho chép bài nữa nên tôi tự làm, kết quả cũng được ông bà gánh lắm mới được4, 5 điểm. Hồi đó tôi chỉ học được môn Toán nhưng chỉ ở mức bình thường. Một năm chuyển khối đột ngột, kiến thức chưa vững đã phải thi vội đại học. Năm đó, khóa tôi thi gộp, tức là gộp thi tốt nghiệp và đại học lại làm một, đó là kỳ thi THPT quốc gia. Ngày nhận điểm thi, lòng tôi gục ngã, chẳng còn giữ chút hy vọng nào cho nguyện vọng học ngoại ngữ của tôi khi nhận về con điểm tiếng Anh 3.75. Chính vì kết quả ấy đã làm tôi mất hết niềm tin vào chính bản thân mình và mung lung cho chặng đường tiếp theo mà tôi phải đi. Có người bảo “Sao mày không thi lại?” Lúc ấy nhà tôi làm gì có đủ điều kiện để mà cho tôi thi lại cơ chứ. Ngày đó, tiếng khóc lòng nức nở bao trọn cả tâm can, tôi không sao thoát ra khỏi thất bại đầu tiên của cuộc đời mình từ ấy đến bây giờ.
Mặc dù vậy, tôi vẫn giữ cho mình một niềm tin lạc quan vào việc học đại học mới có thể giúp tôi mở ra một con đường mới, chinh phục đỉnh cao của học thức để thoát nghèo, có cuộc sống tốt hơn ở thời điểm đó. Sau vài lời khuyên bảo, anh trai đã thuyết phục được tôi theo học ngành CNTT mà thậm chí hai chữ bẻ đôi “thuật toán” ở cấp ba tôi còn không biết, huống hồ gì là lập trình. Ấy vậy mà tôi cũng đánh liều nộp hồ sơ nhập học với suy nghĩ mong manh là có thể kiếm được nhiều tiền sau khi ra trường để thay đổi số phận. Nghe ngộ ghê, làm sao theo đuổi một ngành học mà chẳng có chút yêu thích nào, tôi mơ hồ như đang lạc ở trong một ma trận hay thiên lai địa võng mà cuộc đời này đã vạch ra cho tôi từ trước. Và rồi, tôi đã bị cuốn trôi bởi vòng xoáy cuộc đời, vòng xoáy của sự thành công mà chính tôi cũng còn mơ hồ về hai chữ “thành đạt”. Hồi đó tôi chỉ chọn học một trường CĐ cho rẻ tiền, mà thật ra là cũng không đủ điểm để nộp vào trường đại học ở thành phố. Rồi tôi cũng ráng cày cuốc hết năm nhất được cái học bổng trên tay cũng oách lắm. Tôi tưởng rằng mình có thể gắng bó và học hết 3 năm đại học, nhưng không hiểu sao học hết năm 1, suy nghĩ và tư tưởng của tôi dần dần thay đổi như một đứa sinh viên đang tập lớn. Tôi bắt đầu cảm nhận về ngành học hiện tại của mình, tôi vỡ lẽ ra tôi chỉ đang phí hoài những năm tháng trên ghế nhà trường, học chuyên ngành mình không giỏi, không đam mê là mấy. Tôi bắt đầu xây dựng một suy nghĩ là thi lại, lúc đó nếu tôi biết có thể chuyển ngành thì tôi đã chuyển từ lâu rồi, nhưng không ý nghĩ mỏng manh của tôi bị vùi dập bởi những câu hỏi sắc búa và lá gan tui còn yếu ớt để có thể phản kháng, chiến đấu lại. Cuối cùng tôi chọn đi tiếp với tâm thế không đầu hàng. Tôi bắt đầu bỏ tiết học này đến tiết học kia. Hết năm 2, từ một sinh viên xuất sắc tôi trượt dài xuống đứng gần chót lớp. Tôi chẳng còn hy vọng gì vào ngành đang học của mình nữa. Tôi muốn bỏ về quê thi lại để được học đúng ngành mà mình yêu thích. Nhưng lúc đó, tôi chưa đủ lớn để có thể diễn giải tất cả nỗi niềm mà tôi muốn để thuyết phục anh trai và bố mẹ đồng ý. Nỗi sợ đã chiếm lĩnh con người tôi, làm tôi đánh mất cơ hội để theo đuổi đam mê của mình. Lên năm 3, động lực lớn nhất để tôi học tiếp tục hoàn thành những năm tháng đại học đó chính là chiếc học bổng Microsoft. Chiếc học bổng lớn nhất dành cho nữ sinh viên CNTT ở một số trường nhất định khắp cả nước. Năm đó, trường tôi lần đầu tiên nằm trong danh sách xét tuyển và tình cờ là khoa & khóa của tôi chỉ có 3 đứa nữ và mấy đứa em khóa dưới. Chưa bao giờ tôi có niềm tin vào bản thân mình đến thế, tôi tin mình có thể nhận được chiếc học bổng xịn sò ấy. Mặc dù năm đó, tôi có thành tích học tập của năm 2 không được tốt, nhưng tôi vẫn giữ niềm tin ấy cho chính mình. Và thế là tôi đã lấy hết dũng khí để đăng ký tham gia xét tuyển học bổng đó, phỏng vấn rồi được xét duyệt. Đó là thành công đầu tiên của cuộc đời tôi tôi.
Ra trường, với những đắn đo, suy nghĩ cho định hướng tương lai, tôi đã quyết định lựa chọn cho mình con đường làm thiết kế kế đồ họa thay vì lập trình. Với một chút kiến thức nhập môn về Photoshop và Illustrator được học ở trường, tôi bẽn lẽn nộp chiếc đơn xin việc cho một vài công ty nho nhỏ, và rồi cuối cùng tôi chọn ở lại một công ty lập trình làm với vị trí nhân viên thiết kế đồ trong 2 năm. Suốt thời gian đó, ngoài việc vừa làm vừa học tôi còn đăng ký học thêm mấy khóa học thiết kế để nâng cao tay nghề. Thật ra, tôi đã nghĩ rằng thiết kế chỉ là nghề tay trái giúp tôi có một khoản thu nhập hàng tháng để có thể lo cho cuộc sống cơm áo gạo tiền mỗi ngày và đó cũng là bàn đạp giúp cho tôi theo đuổi đam mê thật sự. Ngoài làm việc ra, tôi vẫn giữ cho mình thói quen tích cực tham gia các câu lạc bộ tiếng Anh this, that hay đăng ký thêm những khóa học tiếng Anh để phát triển thêm về kiến thức tiếng Anh. Từ lúc thi trượt đại học ngoại ngữ tới giờ, tôi vẫn luôn quan niệm rằng thay vì mình không đi con đường học trực tiếp thì tôi sẽ đi đường vòng, chỉ cần đam mê đủ lớn.
Chính ước mơ đó, ngày 1, tháng 5, 2020, với quyết định không lòng vòng như Hải Phòng, tôi dứt khoát xin nghỉ việc ở công ty đang làm để theo đuổi đam mê mà tôi đã bỏ lỡ vào những năm 20s của mình. Bởi lẽ, tôi không muốn bản thân mình sẽ phải hối hận hay giằng xé tâm can thêm một lần nào nữa. Dù rằng, tôi cũng không biết hành trình hy vọng cho tương lai đó có thể được thực hiện tốt hay không, nhưng ít ra tôi đã thử và sao này, khi có thể nhìn lại chính cuộc đời của chính mình thì tôi không còn phải day dứt với lòng mình bởi câu hỏi “Tại sao mày không đủ can đảm để thực hiện điều đó?” Tôi hỏi nhỏ bạn nhé! Bạn có đang chiến đấu như cách mà tôi đang chiến đấu để dành lại đam mê cho chính mình không? Nếu có thì hãy kể cho ai đó nghe hoặc có thể viết ra chúng ra ở đâu đó. Còn riêng tôi, một cô gái nhỏ luôn phải tự đấu tranh với chính bản thân mình, đấu tranh với cuộc sống để dành lại những thứ thuộc về mình. Với những người tự lực, những ngày theo đuổi con đường tự học chẳng hề dễ dàng gì, cũng giống như lúc tôi đang tập viết vậy này. Những ngày tháng đó tôi cứ lao đầu vào học và chỉ khi tự đi đi trên hành trình đó, tôi mới có thể cảm nhận được 1001 cung bậc cảm xúc thăng trầm của cuộc đời là gì, những giọt nước mắt cứ thế chảy ngược vào tim, những nỗi buồn xé lòng, nỗ lực sức cùng lực kiệt nhưng chẳng hề nhận được kết quả xứng đáng chút nào. Vậy mà trong 2 năm, tôi đã tự dày vò bản thân mình, khép mình lại và thu hẹp thế giới của chính mình trong chính căn phòng 20m2. Cũng đã 2 năm theo đuổi đam mê ấy, tôi cảm thấy mình không còn đủ sức để tiếp tục đi nữa, thể xác và tâm hồn tôi mệt mỏi. Tôi cảm giác mình cần phải nghỉ ngơi, tôi cần một môi trường mới để thay đổi không khí, tôi cũng cần làm một điều mới để có thể refresh lại bản thân, nội tại của chính mình.
Từ 8/2020 - 1/4/2021 là khoảng thời gian ý nghĩa nhất của cuộc đời tôi. Được trở thành một thành viên của cộng đồng tiếng Anh - IZI English Community in Đà Nẵng, nơi mà chúng tôi gọi nhau hai tiếng “đồng đội” và “cố lên” thật mến thương, với những con người nhiệt huyết, đủ bao dung để hiểu nhau và cháy hết mình trong các dự án cho cộng đồng. Và tất nhiên chúng tôi không thể kể hết những lần xỉu up, xỉu down trong lần chạy dự án cùng nhau. Cuối cùng, cái ngày chúng tôi review chặng đường 8 tháng đi cùng nhau lứa fellow F8 của tôi chính là ngày mà tôi thông báo mong muốn dừng lại. Cảm xúc thật khó tả, tôi chưa kịp thực hiện những dự định của tôi với đồng đội của mình thì phải dựng lại…Tôi dừng lại tất cả cũng chỉ để hoàn thành kế hoạch theo đuổi đam mê của tôi sớm hơn. Sau khi dừng lại, tôi tập trung cho việc học của mình để thực hiện hóa ước mơ đang còn dang dở…Trải qua hai năm trau dồi về tiếng Anh, tôi trở thành một con mọt sách…nhưng lúc đó tôi nhận ra nhiệt huyết muốn trở thành một giáo viên tiếng anh không còn sục sôi như hồi trước. Tôi dừng lại để nghiệm chính bản thân mình, liệu rằng mình có còn duyên với nó không…
Hiện tại, tôi chọn theo làm Content vì lý do tôi đã viết ở phần đầu. Tôi xin phép được trích lại: “Hai năm về trước tôi từng sống xa cách, tách biệt mình với thế giới xung quanh để đối diện với nội tại chính mình một cách sâu sắc hơn và điều giúp tôi ngộ ra trên con đường tập viết đó là hành trình tìm về chính mình và tìm mình trong chính con chữ. Cũng chính vì vậy, tôi thấy mình ngày càng hướng về nội tâm hơn, ít nói hơn hẳn. Tôi co mình lại, chỉ thích cùng với chiếc máy tính cũ kĩ viết ra những câu chuyện xung quanh mình, khoảnh khắc cuộc sống mà tôi cảm được. Tôi thích ở một mình, lặng lẽ quan sát thế giới này chuyển động, thích trở thành hậu phương, lùi bước về phía sau để sống với chính mình”
Sau cùng, tôi chỉ là đứa thích tiếng Anh và viết lách. Vậy ước mơ của bạn là gì, hãy kể cho tôi nghe với nhá.
Cảm ơn bạn đã ở đây!
0
lượt xem
Được đăng trên
Quán Coffee
Thành phố Tam Kỳ, Quảng Nam
Căn nhà nhỏ của chúng mình, nơi mang bình yên từ nghệ thuật như trồng cây, uống trà, nấu ăn, trang trí nhà cửa và viết vài dòng tâm sự đến những người cùng sở thích. ♥️ Cảm ơn bạn đã ở đây ♥️
Bài Viết Liên Quan
Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.
Mấy hôm nay đang ngồi mày mò học viết content, mình tự hỏi làm sao để có thể tạo ra một bài viết hay? Một bài viết vừa giúp mình phát triển về kiến thức, kỹ năng vừa đem giá trị cho người khác. Là một dân content mình phải luôn tìm tòi học hỏi, trau dồi các kiến thức và tư duy của bản thân.
Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.
Giữa câu chuyện tình và tiền, bạn sẽ lựa chọn điều gì? Nếu là người sống thực dụng họ chọn cho mình cách sống riêng sống lúc nào cũng tiền tất nhiên sẽ chọn tiền ngay lập tức bởi lẽ cuộc sống này đang dần quyết định bởi tiền. Còn tôi, một đứa thích sống theo cảm xúc hơn hẳn lý trí, giữ cho mình sự mộng mơ riêng và lựa chọn tin vào hai chữ “ tình duyên”.
Cánh chim mơ vọng mộng hoa.Nữa đời sau một lòng say giấc mộngMơ cho mình cuộc sống bình yên.Nên vẽ hoa như một giấc mộng hiền.
Em cũng thấy được sức khoẻ anh thế nào.Anh không còn khoẻ nữa. Không giống như lần đầu anh gặp em. Cũng không giống trước đây. Em đã biết anh đã tự hành hạ mình như thế nào để có được ngày hôm nay.
Những gì anh và em từng nói cho nhau nghe đều xuất phát từ trái tim mình.Hoa sẽ nở khi chúng ta chung một nhà.Sẽ là những ngày đầu anh và em cùng nói chuyện.Anh không biết phải nói với em điều gì.
Lòng đau không phải do trăng sáng hay tròn. Lòng đau vì lòng người chẳng hiểu được ánh trăng kia. Nghe trăng từ lúc thức trắng trong rừng sâu. Tiếng lá xào xạc theo bước chân từng bước. Ngắm trăng từ lúc thuở thiếu thời, niên thời nhưng gần 30 cũng chẳng thấy trăng cao.
Hạnh phúc cũng giống như cầu vồng vậy. Phải gặp đúng người, đúng lúc, đúng thời điểm.Mặt trời xuống núi, hoàng hôn buông dài qua những hàng cây, lối nhỏ. Con thuyền chở cát, ra khơi rồi lại trở về sau một ngày làm việc. Con nước nhỏ dập dìu theo từng tiếng sóng nhỏ vào bờ cát. Vẽ lên cảnh hoàng hôn lối nhỏ chiều buông. Giữa mây trời, gió nước ta tự say chén tình giữa thiên nhiên, đất trời của tạo hóa. Không lớn lao, chỉ nhỏ thôi là ta có thể ở bên những người mà ta lấy chữ duyên để hội ngộ giữa cuộc đời này.
Không biết mình có gì vào ngày mai nhưng đôi chân này đã bao lần vấp ngã. Đôi tay này nâng hoa cũng nâng khổ đau của đời này. Tôi vẫn như câu chuyện đầu tiên tôi vẫn viết: “Chỉ cần đôi tay này không nhúng chàm thì tôi vẫn còn theo đuổi đam mê