Người ta chọn cách ra đi, anh chọn cách trở về.
Dù bao nhiêu đi nữa, đôi chân trên con đường đó đã đủ lắm bùn nhưng đôi tay này, lòng này chưa một lần vướng bận. cánh chim vẫn cần người nuôi dưỡng những ước mơ.

Hoa House
@hoahouse
3 phút đọc
25 tháng 06 năm 2024

Anh chọn thành phố này bởi hai điều: "Yên Bình" và "Tình Yêu".
Anh biết hành trình anh chọn còn rất dài và rất dài nữa. Nhưng anh tin vào bản thân mình và cách anh làm.Trên con đường anh đi là sự cố gắng và không ngừng nỗ lực. Anh phải biết mình đang đi đâu và phải sống như thế nào.
Đêm nay lại là một đêm trắng đêm trong chuỗi ngày xây dựng từng viên gạch nhỏ trên hành trình xây dựng ước mơ của chính mình. Nhưng sự cố gắng của anh hằng ngày và những gì anh thấy mình làm được. dù thành tích có thể chưa đến nhưng anh tin rằng một ngày bông hoa đó sẽ tỏa ngát hương cho đời.
Trên con đường anh đi,anh phải biết mình là ai? Đi đâu và làm gì?
Anh biết con đường đó là con đường anh chọn dù đôi lúc là mệt mỏi và chông gai nhưng anh chưa từng nghĩ đến hai từ "Từ - Bỏ". Dù bao nhiêu đi nữa, đôi chân trên con đường đó đã đủ lắm bùn nhưng đôi tay này, lòng này chưa một lần vướng bận. Cánh chim vẫn cần người nuôi dưỡng những ước mơ. Anh không bao giờ muốn người khác biết anh nghĩ gì. Chỉ anh và anh biết mình muốn làm gì.
Nhà triết học Nietzsche có nói thế này:
"Một người biết bản thân sống vì điều gì, có thể chịu đựng được mọi loại cuộc sống."
Thực ra trong lòng mỗi người đều biết rõ, cuộc sống không có đường tắt và nếu có thì đa số đều là cạm bẫy.
Muốn đạt được thứ gì đó bạn phải bỏ ra rất nhiều. Nếu không nỗ lực hết mình, không thì cuộc sống sẽ đòi lại bạn gấp bội.
"Nếu cô ấy đã từng xuất hiện trên thế gian này thì những người khác chỉ là tạm bợ, anh không muốn tạm bợ"
( Bên Nhau Trọng Đời | Cố Mạn )
Em biết không? Dĩ Thâm đợi Mặc Sênh 7 Năm. Và cũng 7 năm rồi anh chưa bắt đầu một chuyện tình với ai cả.
"Em biết không? có một loài hoa. Một loài hoa tên là mộng vô thường. Bông hoa ấy chỉ nở vào mùa đông trong lòng người chân thật, vậy mà đã chết giữa đêm xuân". Mong sau này vào một ngày nào đó, có thể tìm kiếm được người có đủ tâm hồn để vun trồng vào lòng người đã nguội lạnh.
“Dĩ Thâm đã đợi cô ấy 7 năm.
Không, không phải là 7 năm.
Anh ấy luôn đợi.
Nhưng Mặc Sênh lại quay về sau 7 năm.
Nếu lúc đó cô ấy không quay về.
Chỉ sợ anh sẽ đợi cô ấy cả đời.
Cảm ơn cô đã quay về, quay về với anh ấy.”
Giống như tôi đợi em vậy đó. Tôi thấy chúng ta không thể sánh cùng Mặc Sênh và Dĩ Thâm được nhưng tôi luôn muốn chúng ta đều có một kết thúc đẹp như họ.
1
lượt xem
Người viết bài
Được đăng trên
Quán Coffee
Thành phố Tam Kỳ, Quảng Nam
Căn nhà nhỏ của chúng mình, nơi mang bình yên từ nghệ thuật như trồng cây, uống trà, nấu ăn, trang trí nhà cửa và viết vài dòng tâm sự đến những người cùng sở thích. ♥️ Cảm ơn bạn đã ở đây ♥️
Bài Viết Liên Quan

Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.

Mấy hôm nay đang ngồi mày mò học viết content, mình tự hỏi làm sao để có thể tạo ra một bài viết hay? Một bài viết vừa giúp mình phát triển về kiến thức, kỹ năng vừa đem giá trị cho người khác. Là một dân content mình phải luôn tìm tòi học hỏi, trau dồi các kiến thức và tư duy của bản thân.

Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.

Giữa câu chuyện tình và tiền, bạn sẽ lựa chọn điều gì? Nếu là người sống thực dụng họ chọn cho mình cách sống riêng sống lúc nào cũng tiền tất nhiên sẽ chọn tiền ngay lập tức bởi lẽ cuộc sống này đang dần quyết định bởi tiền. Còn tôi, một đứa thích sống theo cảm xúc hơn hẳn lý trí, giữ cho mình sự mộng mơ riêng và lựa chọn tin vào hai chữ “ tình duyên”.

Hạnh phúc cũng giống như cầu vồng vậy. Phải gặp đúng người, đúng lúc, đúng thời điểm.Mặt trời xuống núi, hoàng hôn buông dài qua những hàng cây, lối nhỏ. Con thuyền chở cát, ra khơi rồi lại trở về sau một ngày làm việc. Con nước nhỏ dập dìu theo từng tiếng sóng nhỏ vào bờ cát. Vẽ lên cảnh hoàng hôn lối nhỏ chiều buông. Giữa mây trời, gió nước ta tự say chén tình giữa thiên nhiên, đất trời của tạo hóa. Không lớn lao, chỉ nhỏ thôi là ta có thể ở bên những người mà ta lấy chữ duyên để hội ngộ giữa cuộc đời này.

Những gì anh và em từng nói cho nhau nghe đều xuất phát từ trái tim mình.Hoa sẽ nở khi chúng ta chung một nhà.Sẽ là những ngày đầu anh và em cùng nói chuyện.Anh không biết phải nói với em điều gì.

Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.

Cánh chim mơ vọng mộng hoa.Nữa đời sau một lòng say giấc mộngMơ cho mình cuộc sống bình yên.Nên vẽ hoa như một giấc mộng hiền.

Không biết mình có gì vào ngày mai nhưng đôi chân này đã bao lần vấp ngã. Đôi tay này nâng hoa cũng nâng khổ đau của đời này. Tôi vẫn như câu chuyện đầu tiên tôi vẫn viết: “Chỉ cần đôi tay này không nhúng chàm thì tôi vẫn còn theo đuổi đam mê

Em cũng thấy được sức khoẻ anh thế nào.Anh không còn khoẻ nữa. Không giống như lần đầu anh gặp em. Cũng không giống trước đây. Em đã biết anh đã tự hành hạ mình như thế nào để có được ngày hôm nay.