Năm tháng ấy, thời điểm ấy, đúng lúc ấy là "tôi yêu em".
Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi sợ trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.
Hoa House
@hoahouse
3 phút đọc
26 tháng 03 năm 2021
Đúng Lúc Ây Là "Tôi Yêu Em"
Năm tháng ấy, thời điểm ấy, đúng lúc ấy là "tôi yêu em".
Tôi đã trải qua cay đắng nhiều thế, nhìn lại cũng chỉ là kỉ niệm mà thôi.
Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi
sợ
trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.
Có lẽ tình yêu là thứ đơn giản nhất để con người chạm đến và quên đi. Nhưng những cảnh hoàng hôn, những buổi chiều,
những lần nắm tay trên con phố vắng và những lần lén nhìn em lại không thể nào quên.
Dẫu biết tình yêu là đau thương thế nhưng vẫn chưa một lần hết hy vọng xin yêu và được yêu.
Cánh chim trời bay về trong gió.
Có biết hôm qua nơi đây có người khóc, người cười.
Bây giờ người đã bình yên và hạnh phúc.
Chỉ mình tôi nhìn biển, buồn ra khơi.
Nghe tiếng gió vọng lại từ thuở ấy.
Có tiếng cười, tiếng đùa giỡn đôi ta.
Em còn nhớ cảnh hoàng hôn ngày ấy.
Chuyến tàu nào còn khóc cảnh chia ly.
Tự Lòng
Anh là vậy, một người mang nhiều: "Cảm xúc".
Những bài viết của anh nó đều mang một ý nghĩa nào đó, với anh và người anh muốn nói."Chuyến tàu hoàng hôn" chuyến
tàu này có thể ra đi và không bao giờ trở lại. Tại sao là vậy chứ, tại sao luôn lại là hoàng hôn. Năm ấy, tôi rời xa
người là một buổi chiều buông. Nước mắt tuôn ra xóa nhẹ bao nỗi lòng. Tiếp đến là một buổi chiều nọ, tôi đứng trông
theo bóng người dẫn khuất xa tầm mắt, nước mắt chảy ngược vào lòng, đau chẳng thể nói nên lời. Và lần ấy, tôi vẫn
tỏ ra mình ổn trước mặt người, hoàng hôn đã chìm dần vào bóng tôi, biết sau lần này sẽ rời xa nhưng vẫn tỏ ra rằng
như chưa có chuyện gì cả.
Có phải là như vậy: Hoàng hôn thường rất đẹp và mang những nỗi buồn...
Dẫu biết người rời xa là mãi mãi.
Nhưng vẫn mong ngược phố đôi lần.
Dẫu biết người ra đi chẳng đọng lại.
Nhưng vẫn buồn khi chợt thấy bóng hình ai.
Dẫu biết mơ chẳng thể là mãi mãi.
Nhưng vẫn mong hạnh phúc tựa đôi lần.
Dẫu biết buồn này ngày mãi chẳng đọng lại.
Nhưng vẫn chưa tìm được người đến tương lai.
0
lượt xem
Người viết bài
Được đăng trên
Quán Coffee
Thành phố Tam Kỳ, Quảng Nam
Căn nhà nhỏ của chúng mình, nơi mang bình yên từ nghệ thuật như trồng cây, uống trà, nấu ăn, trang trí nhà cửa và viết vài dòng tâm sự đến những người cùng sở thích. ♥️ Cảm ơn bạn đã ở đây ♥️
Bài Viết Liên Quan
Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.
Mấy hôm nay đang ngồi mày mò học viết content, mình tự hỏi làm sao để có thể tạo ra một bài viết hay? Một bài viết vừa giúp mình phát triển về kiến thức, kỹ năng vừa đem giá trị cho người khác. Là một dân content mình phải luôn tìm tòi học hỏi, trau dồi các kiến thức và tư duy của bản thân.
Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.
Giữa câu chuyện tình và tiền, bạn sẽ lựa chọn điều gì? Nếu là người sống thực dụng họ chọn cho mình cách sống riêng sống lúc nào cũng tiền tất nhiên sẽ chọn tiền ngay lập tức bởi lẽ cuộc sống này đang dần quyết định bởi tiền. Còn tôi, một đứa thích sống theo cảm xúc hơn hẳn lý trí, giữ cho mình sự mộng mơ riêng và lựa chọn tin vào hai chữ “ tình duyên”.
Cánh chim mơ vọng mộng hoa.Nữa đời sau một lòng say giấc mộngMơ cho mình cuộc sống bình yên.Nên vẽ hoa như một giấc mộng hiền.
Không biết mình có gì vào ngày mai nhưng đôi chân này đã bao lần vấp ngã. Đôi tay này nâng hoa cũng nâng khổ đau của đời này. Tôi vẫn như câu chuyện đầu tiên tôi vẫn viết: “Chỉ cần đôi tay này không nhúng chàm thì tôi vẫn còn theo đuổi đam mê
Em cũng thấy được sức khoẻ anh thế nào.Anh không còn khoẻ nữa. Không giống như lần đầu anh gặp em. Cũng không giống trước đây. Em đã biết anh đã tự hành hạ mình như thế nào để có được ngày hôm nay.
Những gì anh và em từng nói cho nhau nghe đều xuất phát từ trái tim mình.Hoa sẽ nở khi chúng ta chung một nhà.Sẽ là những ngày đầu anh và em cùng nói chuyện.Anh không biết phải nói với em điều gì.
Lòng đau không phải do trăng sáng hay tròn. Lòng đau vì lòng người chẳng hiểu được ánh trăng kia. Nghe trăng từ lúc thức trắng trong rừng sâu. Tiếng lá xào xạc theo bước chân từng bước. Ngắm trăng từ lúc thuở thiếu thời, niên thời nhưng gần 30 cũng chẳng thấy trăng cao.
Hạnh phúc cũng giống như cầu vồng vậy. Phải gặp đúng người, đúng lúc, đúng thời điểm.Mặt trời xuống núi, hoàng hôn buông dài qua những hàng cây, lối nhỏ. Con thuyền chở cát, ra khơi rồi lại trở về sau một ngày làm việc. Con nước nhỏ dập dìu theo từng tiếng sóng nhỏ vào bờ cát. Vẽ lên cảnh hoàng hôn lối nhỏ chiều buông. Giữa mây trời, gió nước ta tự say chén tình giữa thiên nhiên, đất trời của tạo hóa. Không lớn lao, chỉ nhỏ thôi là ta có thể ở bên những người mà ta lấy chữ duyên để hội ngộ giữa cuộc đời này.