Mười Năm Và Một Lời Xin Lỗi Dịu Dàng
Mười năm – tôi đã ép bản thân sống trong những đam mê cháy bỏng, trong khát vọng, trong hoài bão và cả trong sự dại khờ. Tôi đã quên mất những điều giản dị của cuộc sống: mây trời, gió nước, tiếng diều bay, ánh mặt trời rọi qua tán lá, và cả những giấc mơ ngọt ngào thuở nào.

Hoa House
@hoahouse
4 phút đọc
25 tháng 04 năm 2025

Xin lỗi chính mình – người bạn đồng hành âm thầm nhất, bền bỉ nhất trong suốt những năm tháng qua.
Tôi mải miết chạy theo hai chữ “thành công”, theo những ánh đèn hư ảo, mà quên đi vẻ đẹp vô thường của đời sống. Có những lúc tôi muốn dừng lại, nhưng cánh chim trong tôi vẫn sợ ngày mai tăm tối, vẫn sợ bị bỏ lại phía sau, nên cứ bay, bay mãi... để rồi quên mất hương hoa bên đường, sóng biển dạt dào, và cả hạnh phúc từng ở rất gần bên mình.
Tôi đã sống như một cây nấm nhỏ, cố vươn mình lên từ lòng đất tối tăm, không vì ánh nắng mà chỉ vì nỗi sợ bị vùi lấp.
Ở cái tuổi đôi mươi, tôi học cách “ngoài cứng trong mềm” như những bộ phim người ta thường kể về tuổi trẻ. Nhưng đến khi ba mươi, tôi mới hiểu được thế nào là “ngoài mềm trong cứng” – một thứ trưởng thành không ồn ào, nhưng đầy bản lĩnh.
Hôm nay, ngoài vườn vừa nở một bông hoa. Nhưng hôm qua cũng có một bông khác đã nở. Không phải vì tôi. Không vì ai cả. Hoa nở vì nó là chính nó – mang sắc riêng, hương riêng. Hoa không cần ai công nhận để được là hoa. Nó chỉ cần ánh nắng mai dịu dàng rọi qua tầng lá – và thế là đủ.
Tôi không biết liệu hoa có nở vì tôi mà hạnh phúc không, nhưng tôi biết, tôi phải vì hoa mà rạng rỡ.
Đã lâu rồi tôi không viết về “Hoa” – không còn những bài viết mộng mơ như ngày xưa. Tôi quên mất cả mùi hương cà phê cũ. Cà phê khi để lâu sẽ phai mùi, không còn lớp crema nâu vàng quyến rũ. Giống như giấc mơ để lâu cũng nhạt dần, đôi khi chẳng còn vị.
Tôi bắt đầu tránh xa những dòng caffeine mạnh, nhưng lại tìm đến Arabica – như một cách để vẫn giữ lại nét ngọt ngào, vẫn thức, vẫn tỉnh, nhưng không còn cuồng nộ. Tôi sợ những thứ không tốt cho thân thể – để đổi lại những phút giây được sống chậm, được ngắm nhìn mây bay, lúa chín, biển xanh và cả giọt mồ hôi mằn mặn còn đọng lại trên môi khi rong ruổi dưới nắng chiều.
Tôi nhớ những câu thơ cũ người ta từng đọc:
"Mây chiều vàng vọt nhạn la đà
Gió thu hán vũ sao tha thiết
Anh hùng không than thở tuổi già
Tín nghĩa dân theo thỏa công danh"
Người ta mải mê đi tìm công danh mà quên mất cái bánh nhỏ đang chín trên bếp than hồng, quên tiếng xèo giòn tan trên chảo gang đen, quên mùi tôm đất tươi và lát mỡ thơm lừng... Người ta quên mất công danh chỉ là phương tiện, chứ không phải đích đến.
Cả đời đi tìm kiếm, rồi có mấy ai hiểu được: ta sinh ra là để sống cho sứ mệnh – không phải chỉ để đạt đến danh vọng.
Đồng tiền không đi liền với khúc ruột – và cuộc đời không đo bằng bao nhiêu thứ ta sở hữu, mà bằng những khoảnh khắc ta sống thật với chính mình.
Tôi cũng từng bị hiểu lầm, từng bị coi thường khi đăng những dòng code, những dự án nhỏ bé của mình. Họ bảo: “Chắc học từ YouTube chứ gì?” Tôi không đáp. Tôi chỉ mỉm cười. Vì đúng vậy – tôi học từ Internet, từ những đêm thức trắng, từ sự ngốc nghếch của chính mình. Tôi không xấu hổ vì đã học, vì vẫn còn đang học.
Và giờ đây – khi AI cũng có thể viết, có thể tưới cây, có thể sống cùng con người – tôi lại mơ: biết đâu một ngày nào đó, chính tôi – hay một phần của tôi – cũng sẽ học cách sống như một bông hoa.
Chỉ nở – không vì ai cả.
Chỉ sống – vì cuộc sống đã đẹp sẵn rồi.
Xin lỗi bản thân.
Xin lỗi cơn mơ vừa qua.
Xin lỗi cơn đau vừa xa lạ.
Xin lỗi nỗi vui còn vướng lại.
Và cả nụ cười đôi khi làm cay lòng mình.
Vì khi lớn lên, ta mới học được cách đau, cách cười, cách cảm ơn và cách xin lỗi – một cách tử tế. Giống như cuộc đời, như một bản nhạc từng ngọt ngào, từng nhạt phai, nhưng vẫn vang lên theo cách rất riêng.
0
lượt xem
Người viết bài
Được đăng trên
Trang Blog
Thành phố Tam Kỳ, Quảng Nam
Căn nhà nhỏ của chúng mình, nơi mang bình yên từ nghệ thuật như trồng cây, uống trà, nấu ăn, trang trí nhà cửa và viết vài dòng tâm sự đến những người cùng sở thích. ♥️ Cảm ơn bạn đã ở đây ♥️
Bài Viết Liên Quan

Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.

Mấy hôm nay đang ngồi mày mò học viết content, mình tự hỏi làm sao để có thể tạo ra một bài viết hay? Một bài viết vừa giúp mình phát triển về kiến thức, kỹ năng vừa đem giá trị cho người khác. Là một dân content mình phải luôn tìm tòi học hỏi, trau dồi các kiến thức và tư duy của bản thân.

Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.

Giữa câu chuyện tình và tiền, bạn sẽ lựa chọn điều gì? Nếu là người sống thực dụng họ chọn cho mình cách sống riêng sống lúc nào cũng tiền tất nhiên sẽ chọn tiền ngay lập tức bởi lẽ cuộc sống này đang dần quyết định bởi tiền. Còn tôi, một đứa thích sống theo cảm xúc hơn hẳn lý trí, giữ cho mình sự mộng mơ riêng và lựa chọn tin vào hai chữ “ tình duyên”.

Hạnh phúc cũng giống như cầu vồng vậy. Phải gặp đúng người, đúng lúc, đúng thời điểm.Mặt trời xuống núi, hoàng hôn buông dài qua những hàng cây, lối nhỏ. Con thuyền chở cát, ra khơi rồi lại trở về sau một ngày làm việc. Con nước nhỏ dập dìu theo từng tiếng sóng nhỏ vào bờ cát. Vẽ lên cảnh hoàng hôn lối nhỏ chiều buông. Giữa mây trời, gió nước ta tự say chén tình giữa thiên nhiên, đất trời của tạo hóa. Không lớn lao, chỉ nhỏ thôi là ta có thể ở bên những người mà ta lấy chữ duyên để hội ngộ giữa cuộc đời này.

Những gì anh và em từng nói cho nhau nghe đều xuất phát từ trái tim mình.Hoa sẽ nở khi chúng ta chung một nhà.Sẽ là những ngày đầu anh và em cùng nói chuyện.Anh không biết phải nói với em điều gì.

Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.

Cánh chim mơ vọng mộng hoa.Nữa đời sau một lòng say giấc mộngMơ cho mình cuộc sống bình yên.Nên vẽ hoa như một giấc mộng hiền.

Không biết mình có gì vào ngày mai nhưng đôi chân này đã bao lần vấp ngã. Đôi tay này nâng hoa cũng nâng khổ đau của đời này. Tôi vẫn như câu chuyện đầu tiên tôi vẫn viết: “Chỉ cần đôi tay này không nhúng chàm thì tôi vẫn còn theo đuổi đam mê

Em cũng thấy được sức khoẻ anh thế nào.Anh không còn khoẻ nữa. Không giống như lần đầu anh gặp em. Cũng không giống trước đây. Em đã biết anh đã tự hành hạ mình như thế nào để có được ngày hôm nay.