Hôm nay 24.02.2024 là tết nguyên tiêu.
Lòng đau không phải do trăng sáng hay tròn. Lòng đau vì lòng người chẳng hiểu được ánh trăng kia. Nghe trăng từ lúc thức trắng trong rừng sâu. Tiếng lá xào xạc theo bước chân từng bước. Ngắm trăng từ lúc thuở thiếu thời, niên thời nhưng gần 30 cũng chẳng thấy trăng cao.
Hoa House
@hoahouse
2 phút đọc
26 tháng 06 năm 2024
Tôi muốn hỏi trăng bao nhiêu tuổi.
Trăng có biết buồn vui khổ hạnh hay không?
Bao nhiêu nữa là trăng sẽ già.
Bao nhiêu trăng nữa trăng sẽ là hạnh phúc.
Ngày tôi bước chân vào đời, biết khóc, biết cười và biết hạnh phúc.
Nhưng có phải không? Nguyên thần của tôi là chuỗi ngày tháng chẳng thể mỉm cười.
30 rồi... Nữa đời người rồi. Còn gì gọi là hạnh phúc hay khổ đau.
Trăng cùng tôi cười, khóc...
Đèn cùng tôi chờ ngắm bóng hình quen...
Nữa đời người chẳng ngày nguyên thần nào được vui.
Khóc có được không?
Ngày vui có trở lại, thời gian có trở lại.
Đếm trăng, trăng chỉ có một.
Ném ngụm cười mà nước mắt muốn dài thêm.
Lòng đau không phải do trăng sáng hay tròn.
Lòng đau vì lòng người chẳng hiểu được ánh trăng kia.
Nghe trăng từ lúc thức trắng trong rừng sâu.
Tiếng lá xào xạc theo bước chân từng bước.
Ngắm trăng từ lúc thuở thiếu thời, niên thời nhưng gần 30 cũng chẳng thấy trăng cao.
Tiếng rừng hoang ai gọi lòng sóng dữ.
Đứa trẻ buồn đi lạc giữa rừng sâu.
Trăng thay màu nắng, lớn bé, to nhỏ...
Nhưng có nhiều điều cứ để mai sau...
Chắc cả đời này...
Không thể trả lời câu hỏi vì sao?
Như vạn vận đất trời nở rồi tàng, thịnh rồi suy.
Ánh trăng soi sáng cõi trần gian, từ khi còn tiết kiệm được 2 hào mua dầu...
Hỏi trăng kia tồn tại được bao lâu nữa...
Khi nào và khi nao...
Hỏi trăng kia có tàng trên phố.
Tuổi 30 mà ngỡ như trẻ thơ...
....
Xin hẹn người nơi quán nhỏ...
Hẹn người..
2
lượt xem
Người viết bài
Được đăng trên
Quán Coffee
Thành phố Tam Kỳ, Quảng Nam
Căn nhà nhỏ của chúng mình, nơi mang bình yên từ nghệ thuật như trồng cây, uống trà, nấu ăn, trang trí nhà cửa và viết vài dòng tâm sự đến những người cùng sở thích. ♥️ Cảm ơn bạn đã ở đây ♥️
Bài Viết Liên Quan
Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.
Mấy hôm nay đang ngồi mày mò học viết content, mình tự hỏi làm sao để có thể tạo ra một bài viết hay? Một bài viết vừa giúp mình phát triển về kiến thức, kỹ năng vừa đem giá trị cho người khác. Là một dân content mình phải luôn tìm tòi học hỏi, trau dồi các kiến thức và tư duy của bản thân.
Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.
Giữa câu chuyện tình và tiền, bạn sẽ lựa chọn điều gì? Nếu là người sống thực dụng họ chọn cho mình cách sống riêng sống lúc nào cũng tiền tất nhiên sẽ chọn tiền ngay lập tức bởi lẽ cuộc sống này đang dần quyết định bởi tiền. Còn tôi, một đứa thích sống theo cảm xúc hơn hẳn lý trí, giữ cho mình sự mộng mơ riêng và lựa chọn tin vào hai chữ “ tình duyên”.
Cánh chim mơ vọng mộng hoa.Nữa đời sau một lòng say giấc mộngMơ cho mình cuộc sống bình yên.Nên vẽ hoa như một giấc mộng hiền.
Lòng đau không phải do trăng sáng hay tròn. Lòng đau vì lòng người chẳng hiểu được ánh trăng kia. Nghe trăng từ lúc thức trắng trong rừng sâu. Tiếng lá xào xạc theo bước chân từng bước. Ngắm trăng từ lúc thuở thiếu thời, niên thời nhưng gần 30 cũng chẳng thấy trăng cao.
Hạnh phúc cũng giống như cầu vồng vậy. Phải gặp đúng người, đúng lúc, đúng thời điểm.Mặt trời xuống núi, hoàng hôn buông dài qua những hàng cây, lối nhỏ. Con thuyền chở cát, ra khơi rồi lại trở về sau một ngày làm việc. Con nước nhỏ dập dìu theo từng tiếng sóng nhỏ vào bờ cát. Vẽ lên cảnh hoàng hôn lối nhỏ chiều buông. Giữa mây trời, gió nước ta tự say chén tình giữa thiên nhiên, đất trời của tạo hóa. Không lớn lao, chỉ nhỏ thôi là ta có thể ở bên những người mà ta lấy chữ duyên để hội ngộ giữa cuộc đời này.
Không biết mình có gì vào ngày mai nhưng đôi chân này đã bao lần vấp ngã. Đôi tay này nâng hoa cũng nâng khổ đau của đời này. Tôi vẫn như câu chuyện đầu tiên tôi vẫn viết: “Chỉ cần đôi tay này không nhúng chàm thì tôi vẫn còn theo đuổi đam mê
Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.
Băng khuâng trước những ngã rẻ cuộc đời. Đôi chân bạn đi, đôi lúc sẽ dừng lại. Dừng lại vì vấp ngã để đứng lên lại tiếp tục bước về phía trước. Dừng lại vì những lựa chọn, chọn cái gì đó cho mình. Ngã ba đường như những câu chuyện tình người trước từng viết. Nhưng lựa chọn cuộc đời là có cả trăm ngàn lối rẻ.